LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1411

“Dạ.” Lâm Duyệt Vi nói, “Bye ba.”

“Bye con.”

Sau khi cúp máy Lâm Duyệt Vi than một ngụm hơi dài, ngửa đầu: “A
——”

Tiếng không lớn, chỉ muốn phát tiết một chút. Cố Nghiên Thu ngẩng đầu
nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi phát tiết xong, đi qua chỗ cô, ngồi xuống đùi cô,
Cố Nghiên Thu vội dùng hai tay vòng lấy eo nàng, miễn cho nàng ngã
xuống.

Lâm Duyệt Vi theo thói quen dựa về sau, việc nàng được ôm vô hình đã
dần dần thành thói quen. Lâm Duyệt Vi ngồi trêи đùi Cố Nghiên Thu, kéo
một sợi tóc bên tai cô, nhìn chằm chằm trong lòng bàn tay.

Nàng cau mày, hiển nhiên không phải đang thật sự ngắm tóc, mà nàng đang
tự hỏi, tự hỏi có nên làm điều khiến người vui sướиɠ hay không.

Cố Nghiên Thu ngồi an tĩnh, Lâm Duyệt Vi không nghịch tóc cô nữa,
những vẫn duy trì tư thế ngồi đẩy ngã Cố Nghiên Thu xuống giường, sau
đó trực tiếp hôn hai tiếng vang dội lên mặt cô, vùi mặt vào cổ cô bất động.

Cố Nghiên Thu rút tay đè sau lưng ra, vỗ về lưng nàng: “Không sao đâu, có
chị ở đây.”

Lâm Duyệt Vi nhẹ cắn vào gáy cô, không nhẹ cũng không nặng, Cố Nghiên
Thu cắn răng nhịn đau, chờ Lâm Duyệt Vi ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười
với cô, sau đó cùng cô song song nằm xuống trêи giường.

Cố Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt ngậm ý cười: “Thoải mái
chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.