bời lêu lỏng, nhìn ra được rõ ràng ai cũng từng trải qua sự mài giũa của xã
hội, ăn mặc hào phóng, giơ tay nhấc chân đều là tinh anh trong tinh anh.
Cậu chàng vừa rồi hôn gió Lâm Duyệt Vi họ Phương, là gay. Lâm Duyệt Vi
giới thiệu xong, Cố Nghiên Thu mời thở phào nhẹ nhõm, Lâm Duyệt Vi
chờ mọi người tản ra, bèn tiến đến bên tai cô hỏi: “Có phải vừa rồi chị lại
ganh tị không?”
Cố Nghiên Thu nâng cốc rượu trong tay, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói:
“Không có.”
“Thật sự không có?”
“Không có.”
Lâm Duyệt Vi căn bản không tin, tấm tắc một tiếng, cũng không dám lật
tẩy bình dấm chua siêu to này.
“Vi Vi, tức phụ nhi của Vi Vi.” Phương tiểu ca vươn tay tiếp đón: “Lại đây
a, ở bên đó nói thầm cái gì đó, ở nhà nói chuyện chưa đủ à.”
Lâm Duyệt Vi: “Tới đây.”
Vài người dọn xong tiệc rượu, cả đám không có trò chơi gì lạ, chỉ ngồi nói
chuyện phiếm, vừa uống vừa nói, Phương tiểu ca ra ngoài xả giao gặp rất
nhiều người tài giỏi, mấy người còn lại lập tức hưởng ứng, Cố Nghiên Thu
cũng có chuyện nói, nhưng vì giờ đây Lâm Duyệt Vi đã vào giới giải trí nên
không còn chủ đề chung với mọi người, nhưng nàng vẫn an tĩnh mà lắng
nghe.
Cố Nghiên Thu giật mình khi phát hiện hoá ra khi ở bên bạn bè Lâm Duyệt
Vi sẽ trông như thế này, không có dáng vẻ cợt nhã, ngón tay thon dài lúc