nào cũng chiếc cốc Burgundy trong tay, dáng vẻ điềm đạm, thâm sâu khó
lường.
Khi có người ngẫu nhiên nhìn nàng, nàng sẽ ngước mắt cười nhạt, hơi nhấp
một ngụm rượu, phát biểu hai câu ý kiến, thường chỉ đứng về phía trung
lập.
Giao lưu tâm tình một lúc, mọi người đổi rượu vang đỏ thành bia, muốn
chơi chút trò chơi, đầu tiên thì chơi mấy ván ma sói.
Cố Nghiên Thu chưa từng chơi, nghe qua một lần quy tắ đã hiểu ngay.
Ván thứ nhất cô cầm bài ma sói, ngày đầu tiên cô đã bị dân làng treo cổ, cô
chống trán, Lâm Duyệt Vi thì vỗ vỗ vai cô an ủi.
Cố Nghiên Thu đành ở một bên xem bọn họ tiếp tục trò chơi, thỉnh thoảng
lộ ra thần sắc suy tư, cuối cùng híp híp mắt, ánh mắt hồi phục bình tĩnh.
Từ ván thứ hai trở đi Cố Nghiên Thu không khác gì cao thủ, thật thật giả
giả hư hư thật thật, tâm lý chiến lợi hại đến làm người ta tê dại da đầu, đang
ngồi không nói tiếng nào, cũng bị cô chơi đến xoay vòng vòng.
Phương tiểu ca uống một cốc bia lớn, xua tay xin tha nói: “Không chơi nữa
không chơi nữa, con gái dẫn sói về nhà.”
Cố Nghiên Thu dịu dàng mỉm cười, sau đó chớp chớp mắt với Lâm Duyệt
Vi.
Lâm Duyệt Vi cảm thấy cô lúc này mê người đến rối tinh rối mù, không
nhịn được hôn lên môi cô: “Khen chị!”
Hội bạn thân sôi nổi hô to ngược cẩu, chọc mù mắt tui đi, sau đó mạnh mẽ