vậy. Chị phải tin tưởng mị lực của chính mình, không ai sánh bằng chị,
cũng không ai có thể cướp em khỏi tay chị. Em biết dạo này tâm trạng chị
không ổn định, dễ dàng suy tưởng nhiều, có thể do thần kinh em thô, không
phải lúc nào cũng cũng có thể phát hiện. Em hy vọng khi chị suy nghĩ lung
tung, có thể nhớ rõ lời này của em.”
Lâm Duyệt Vi kéo tay cô đặt lên ngực nàng, từng câu từng chữ, trịnh trọng
nói: “Em, Lâm Duyệt Vi, yêu, chị, Cố Nghiên Thu. Chỉ yêu mình chị, Cố
Nghiên Thu, một người duy nhất.”
Bàn tay đặt trêи trái tim đang đập trầm ổn mà có lực, mỗi một nhịp đều trực
tiếp truyền đạt đến trái tim Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu hơi hơi động dung.
Lâm Duyệt Vi nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Mong chị tin tưởng em, có
được không?”
Hốc mắt Cố Nghiên Thu đột nhiên nóng ran: “Chị tin tưởng em.”
Lâm Duyệt Vi bật cười, nước mắt rưng rưng, lẳng lặng than thở một tiếng,
duỗi tay xoa xoa đầu cô, kéo cô vào lòng nàng: “Chị có thể tin tưởng em,
em không giống họ.”
Họ mà Lâm Duyệt Vi ám chỉ là ba mẹ Cố Nghiên Thu, tối hôm qua trước
khi sắp ngủ nàng đã nghĩ ra, rốt cuộc Cố Nghiên Thu vì sao lại biến thành
như bây giờ, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính. Sau này nàng sẽ trở
thành chỗ dựa tinh thần cho Cố Nghiên Thu, người vợ vĩnh viễn thành thật
với cô.
Cố Nghiên Thu dựa vào lòng nàng dùng sức gật đầu, mặc cho nước mắt rơi
trêи đầu vai nàng.