LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1482

không thể.”

Cố Nghiên Thu ɭϊếʍ ɭϊếʍ lại chỗ cô vừa cắn.

Lâm Duyệt Vi trốn một chút, cười nói: “Ngứa.”

Cố Nghiên Thu hai tay ôm lấy nàng, không cho nàng đường lui, tiến lại gần
nàng. Lâm Duyệt Vi nhắm mắt lại, nhận mệnh nói: “Được được được, chị
ɭϊếʍ, ngứa em cũng nhận.” Nàng lẩm bẩm nói, “Sao đột nhiên lại y như tiểu
cẩu.”

Cố Nghiên Thu nhìn nàng nhắm mắt lại, hôn lên môi nàng như chuồn
chuồn lướt nước, rồi quay về chỗ ngồi.

Lâm Duyệt Vi: “Huh?”

Cố Nghiên Thu: “Chị bùn ngủ, ngủ một lát.” Nói xong thì khép mắt trêи
đầu vai Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi không hiểu sao cô lại trở mặt nhanh vậy, nhưng khoé môi
vẫn ngập ý cười, nhìn ra được tâm tình nàng không tồi, mở chăn mỏng trêи
ghế ra, đắp lên đùi cô.

Cố Nghiên Thu không buồn ngủ chút nào, nói buồn ngủ bất quá do cô
không quá thích ứng với không khí tâm sự, muốn nhất thời giảm bớt áp lực,
nên Lâm Duyệt Vi làm gì cô cũng biết rõ.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt Lâm Duyệt Vi vẫn luôn dừng trêи mặt cô,
không biết đang ngắm gì.

Qua một lát, độ ấm trêи lòng bàn tay áp lên mũi cô, di chuyển dọc theo mũi
chậm rãi, dừng trêи cánh môi, nhẹ nhàng dùng lực ấn. Tai cô kề sát vai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.