quấn lấy Cố Nghiên Thu không bỏ, dính như kẹo kéo, nàng trước giờ
không như vậy, không biết vì sao khi ở đây lại thế này.
Cố Nghiên Thu vốn khuyết thiếu cảm giác an toàn, đối phương càng dính
lấy cô càng hưởng thụ, cũng mừng rỡ khi đi đến đâu cũng được ở bên Lâm
Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi ngồi lên đùi Cố Nghiên Thu, được cô đút cho ăn bữa sáng,
hai người quấn lấy nhau trêи thảm trong chốc lát, vì không thể ra cửa, nên
cũng có chút nhàm chán. Lâm Duyệt Vi nổi lên hứng chơi đầu tóc của Cố
Nghiên Thu, nàng giúp cô thắt bím, thắt rồi lại tháo, cứ như thế lặp đi lặp
lại, Cố Nghiên Thu cũng đành bất đắc dĩ.
Lâm Duyệt Vi thoáng nhìn nét mặt cô, bực nói: “Chị nói xem chơi gì đây?”
Cố Nghiên Thu nghĩ không ra, chủ động hiến đầu tóc ra cho nàng chơi.
Lâm Duyệt Vi nói: “Không chơi nữa.” Nói rồi rời đi về phòng.
Cố Nghiên Thu đuổi theo: “Em đừng giận.”
Lâm Duyệt Vi đổi chỗ khác mà nằm: “Không giận, cũng không biết làm gì,
chán chết đi được.”
Ánh mắt Cố Nghiên Thu rơi xuống máy tính ở góc phòng: “Vậy chơi trò
chơi máy tính?”
Lâm Duyệt Vi không nhúc nhích: “Trò gì?” Quét mìn sao?
Cố Nghiên Thu mở máy tính, tốc độ khởi động rất nhanh, cô cũng không
hay chơi điện tử, thứ cô chơi duy chỉ có bài brit, rất tự nhiên mở trang web,
tải phần mềm cài đặt bài brit về máy.