LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1531

Cố Nghiên Thu khóe môi vẫn nở nụ cười, hỏi lại nàng: “Vậy em cười gì?”

Lâm Duyệt Vi hừ lạnh nói: “Em muốn cười thì cười, không vì gì cả.”

Cố Nghiên Thu học nàng hừ lạnh: “Chị cũng muốn cười thì cười, không vì
chuyện gì.”

Hai người liếc nhau, hai tay Cố Nghiên Thu đặt trêи bả vai nàng, “Aizz”
một tiếng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói nổi nữa, sau đó lại cười,
muốn dừng không được.

Cô như bị điểm huyệt cười trong truyền thuyết giang hồ, Lâm Duyệt Vi
cười đủ rồi, nhưng cô thì chưa, cuối cùng còn dựa vào cửa kính sát đất, vừa
cười vừa ho khan, đôi mắt vẫn luôn dính lên người Lâm Duyệt Vi không hề
dời đi.

Lâm Duyệt Vi cười đến mệt, cũng khát nước, đứng dậy đi lấy hai bình nước
tới, mở một bình ra uống mấy ngụm, vặn nắp bình còn lại ra đưa sang cho
Cố Nghiên Thu: “Uống miếng nước đi.”

Cố Nghiên Thu nói: “Chị muốn uống bình em uống rồi.”

Lâm Duyệt Vi đổi cho cô, chặc lưỡi tiếng, nói: “Chị không ngán à?”

Cố Nghiên Thu một tay cầm bình, tạm thời không uống, cười nhìn nàng:
“Em cảm thấy ngán sao?”

Lâm Duyệt Vi nói: “Không ngán a.”

Cố Nghiên Thu lại cười to, sau mới ngửa đầu uống mấy ngụm nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.