Lâm Duyệt Vi mỉm cười: “Khấu trừ thời gian chị lái xe về nhà, tính toán
đâu ra đấy nửa giờ, hai người hàn huyên hai giờ, nói những gì?”
Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ sắp trả lời, đột nhiên phát hiện có gì đó không
ổn, nhưng lại không biết nói dối thế nào, căng da đầu nói: ” Thì hàn
huyên…… sở thích.”
Lâm Duyệt Vi nhảy dựng lên: “Hai người nói về sở thích hơn hai tiếng
đồng hồ, nàng còn không phải có ý với chị?!”
Cố Nghiên Thu lôi kéo tay nàng ngồi xuống: ” Em đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm Cố Nghiên Thu nhìn lên nhìn xuống ngó
trái ngó phải, Cố Nghiên Thu bị nàng nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại,
hỏi: “Làm sao vậy?”
” Em vẫn cảm thấy nàng có ý với chị.” Lâm Duyệt Vi trầm tư một lát, nói.
“Thật sự không có ý, có hay không chị không cảm nhận được sao?”
” Lúc trước em có ý với chị sao không thấy chị nhìn ra?”
“……” Cố Nghiên Thu trong một giây đồng hồ mất đi tư cách phản bác.
Lâm Duyệt Vi tuy rằng tiếng chuông cảnh báo đã ngân vang, nhưng nàng
không phải là người vô lý, nàng biết Doãn Linh Tê có thứ mà Cố Nghiên
Thu muốn…… Khoan khoan, những lời này sao nghe cứ kỳ quái, đổi lại,
chỗ Doãn Linh Tê có tin tức mà Cố Nghiên Thu muốn biết, cô không thể
cắt đứt quan hệ với nàng trong lúc này cả đời không qua lại với nhau được.
” Chủ đề hai người nói chuyện chủ yếu là gì?” Lâm Duyệt Vi quyết định lui
một bước mà phân tích.