Lâm Duyệt Vi quay đầu, Hạ Tùng Quân đã khôi phục thần sắc hơi bi
thương như bình thường.
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Cố Nghiên Thu vốn còn đang do dự có nên tiếp
tục ở lại bệnh viện hay không, thì Cố Hoà chủ động nói: "Bà thông gia chắc
đã ở nhà chuẩn bị cơm tất niên rồi, con nên cùng Duyệt Vi trở về ăn đi,
bệnh viện có anh con rồi."
Cố Phi Tuyền cũng nói: "Đúng vậy, em về đi."
Cố Nghiên Thu gật đầu, lúc đi ngang qua Cố Phi Tuyền, cô liếc nhìn đối
phương, Cố Phi Tuyền ngầm hiểu, nói với Cố Hoà và Hạ Tùng Quân: "Con
ra ngoài tiễn."
Ba người cùng lên sân thượng bệnh viện.
Cố Nghiên Thu hỏi: "Có tin tức mới sao?"
Cố Phi Tuyền một tay đút trong túi quần, lắc đầu.
Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm vào mắt anh, một lát sau, chắc chắn mà
nói: "Anh có chuyện giấu tôi."
Cố Phi Tuyền mỉm cười, chớp chớp mắt, nói: "Anh không có."
Cố Nghiên Thu: "Ba đã nói gì?"
Cố Phi Tuyền vẫn lắc đầu: "Chưa nói gì."
Nếu những lời Cố Hoà nói là thật, thì rõ ràng ông không hy vọng bọn họ
phát hiện ra chân tướng của quá khứ, nếu anh đoán không lầm, sự thật năm
xưa rất có thể sẽ khiến thế hệ sau đau khổ. Cố Phi Tuyền không ngốc đến
mức nghĩ rằng anh là đối tượng được Cố Hoà bảo vệ mà không muốn
thương tổn, người ông muốn bảo vệ thật ra chỉ có mình Cố Nghiên Thu.