"Không phải."
Không khí sau khi Lâm Duyệt Vi nói ra những lời này chợt như bị đóng
băng.
Thời gian như dừng lại vài giây bất động, sau đó Cố Nghiên Thu buông
tay Phương tiểu ca ra, rũ rũ mắt, thoải mái mà mỉm cười: "Được, có thể tiếp
tục rồi."
Phương tiểu ca vỗ từ mông lên hẳn đùi ngựa, bây giờ hận không thể đâm
đầu xuống lỗ, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Lâm Duyệt Vi
và Cố Nghiên Thu, bất thình lình bị Giang Tùng Bích duỗi cánh tay dài từ
phía sau cho một chưởng: "Mau bắt đầu đi, thất thần làm gì?"
Phương tiểu ca xem mặt đoán ý, ra hiệu bằng mắt với bạn bè, hai người
đối diện không hẹn mà cùng dịch sang hai bên chừa ra một chỗ trống,
Phương tiểu ca đứng dậy, run bần bật mà rời xa trung tâm lốc xoáy.
Lâm Duyệt Vi chủ động ngồi dịch sang chỗ Cố Nghiên Thu, cùng cô vai
kề vai, do trước đó không thẳng thắn chuyện này, nên có thể tính là nàng
sai.
Cố Nghiên Thu không tránh, ngược lại còn dịch lại gần nàng hơn một
chút, nắm chặt tay nàng.
Lâm Duyệt Vi có chút bắt ngờ, chợt được cô nắm tay. Tay Cố Nghiên
Thu rất lạnh, Lâm Duyệt Vi nói nàng lạnh, hỏi xin Phương tiểu ca tấm
chăn, đắp lên đùi hai người.
Phương tiểu ca một lòng chỉ muốn cứu vãn tình huống, lập tức khoa
trương nói: "Ngược cẩu ngược cẩu."
Những người còn lại sôi nổi phụ họa.