không phải ba nói nếu con vào giới giải trí, hai người sẽ không cho con một
phân tiền nào sao? Bây giờ lại kêu con thu tiền thuê nhà, sao bây giờ lại lật
lọng?”
“Ba có nói những lời này sao?” Ông Lâm cười ha ha, “Không cẩn thận
quên mất, được rồi, con cứ nhận lấy đi, hoặc kêu mẹ con tìm người trung
gian cho thuê đi, tiền thì để bà ấy nhận hết, tích cóp mấy tháng tiền thuê
cũng đủ cho bà ấy mua một chiếc túi đắt tiền.”
Lâm Duyệt Vi lập tức nói với ông: “Ba, ba, vậy con còn cần mua nhà làm
gì chứ, hay là cứ viết tên ba mẹ đi.”
“Không được, mẹ con nói phải mua cho con, chúng ta đã lớn tuổi rồi, tương
lai vẫn sẽ viết tên con, đây chẳng phải làm điều thừa à.”
Lâm Duyệt Vi không có biện pháp thuyết phục ông, thuận miệng oán giận:
“Ba, ba nói xem mẹ gần đây có phải càng lúc càng thích chơi trò minh tinh
không, hôm bàn chuyện mua nhà, cứ một hai phải viết tên của con, con vừa
nói không thì liền khóc đến nước mắt nước mũi một phen.”
“Bà ấy khóc?”
“Diễn đến y như thật.” Lâm Duyệt Vi phát hiện ba nàng chậm chạp không
đáp lại, ngẩng đầu liếc ông một cái, phát hiện biểu tình của ông có điểm kỳ
quái, “Ba?”
“Hả?”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ông Lâm khôi phục gương mặt ôn hòa .