Nhiễm Thanh Thanh đứng dậy nói: “Dì dẫn con lên, phòng nó bừa lắm, con
không biết để ở đâu đâu.”
Kỳ thật Lâm Duyệt Vi đã sớm nói với Cố Nghiên Thu vị trí cụ thể, nhưng
nếu Nhiễm Thanh Thanh đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể đi theo bà.
Nhiễm Thanh Thanh từ trong một cái hộp tìm ra thỏ con: “Là cái này sao?”
Cố Nghiên Thu xác nhận một lần, nói phải.
Nhiễm Thanh Thanh cười cười: “Duyệt Vi từ nhỏ đến lớn đều có chủ ý,
thành thục vô cùng, nhưng vẫn duy trì sở thích với thỏ con đến tận bây giờ,
y như con nít.”
“Ngày thường em ấy cùng dì cãi nhau không giống con nít sao?” Cố
Nghiên Thu cong cong mắt.
“Giống, cũng giống.” Nhiễm Thanh Thanh càng nhìn càng thích Cố Nghiên
Thu, “Duyệt Vi nhà chúng ta nếu thật sự có thể cùng với con tu thành chính
quả, thật là thiên đại phúc phận.”
“Dì à……” Cố Nghiên Thu nhìn bà một cái.
“Thẹn thùng à? Ha ha ha.”
Tai Cố Nghiên Thu hơi nóng lên, bước xuống lầu trước, miễn cho Nhiễm
Thanh Thanh lại dùng lời trêu đùa cô.
Cố Nghiên Thu lấy xong con thỏ, nhìn nhìn đồng hồ cũng không còn dư
nhiều thời gian, bèn chào tạm biệt Nhiễm Thanh Thanh: “Dì Nhiễm, con
phải đi trước, bằng không không đuổi kịp tàu.”