LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 59

Lâm Duyệt Vi thề nàng đã thấy được Cố Nghiên Thu hơi hơi động khóe
mắt, vừa lúc nàng ngồi đến mệt mỏi, dùng một bàn tay chống cằm, dù bận
vẫn ung dung quan sát biểu tình của Cố Nghiên Thu.

Ai bảo chị bày ra dáng vẻ hoàn mỹ làm chi, không giống tôi, không muốn
nói chuyện thì không cần nói, đáng đời tự kiếm đá đập vào chân mình.

Cố Nghiên Thu sao có thể không cảm nhận ra dáng vẻ Lâm Duyệt Vi vui
sướиɠ khi người gặp họa, nhịn không được nghiêng đầu nhẹ nhàng oán
trách mà trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái.

Người này ngũ quan tinh xảo, biểu tình lúc nào cũng hoàn mỹ, nhưng nếu
cẩn thận quan sát, lại thiếu mất một chút sức sống tươi mới. Vừa trừng mắt
như thế, ngược lại khiến người ngắm càng thấy cô có sức sống hơn.

Hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, cô chưa hoàn toàn rũ
bỏ sự sắc bén thuộc về thiếu nữ, đối với thế giới này còn ôm dũng khí tiến
về phía trước không chịu khuất phục, tuổi và kinh nghiệm cho cô tạo thành
sự thành thục. Một loại thành thục mà mỗi một cử động đều tự nhiên sinh
ra, không phải nhóc con giả làm người lớn thì có thể giả vờ được, là một
loại mị lực thuộc về nữ nhân trưởng thành.

Ít ra…loại thiếu nữ mới ra đời giống Lâm Duyệt Vi không thể bắt chước
nổi.

Hô hấp Lâm Duyệt Vi trì trệ, theo bản năng muốn tránh tầm mắt ấy, cũng
may đối phương trừng mắt xong thì không thèm nhìn nàng nữa.

Cố Nghiên Thu: “Trưởng bối trong nhà tin Phật.”

Chị ta đang nói gì nhỉ? Lâm Duyệt Vi xoa xoa ngón tay đổ mồ hôi, phản
ứng một lát mới nhớ tới Cố Nghiên Thu đang trả lời câu hỏi của người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.