tương ứng với điểm hạ dần từ 10 đến 1, mỗi lượt bắn sẽ là 10 phát súng. Và
điểm của tiểu Cố thì cứ rơi rụng từ 77 xuống 60, đại khái là súng toàn bắn
ra rìa thôi đó.
Trình Quy Diên: “……”
Cô thật sự chịu không nổi áp suất hiện tại, sợ hãi ɭϊếʍ môi, tay hướng ra
cửa lớn, nói: “Mình ra bên ngoài chờ cậu nha.”
Cố Nghiên Thu gật nhẹ, vẫn như cũ không thèm quay đầu nhìn.
– Một tiếng sau –
Cố Nghiên Thu quàng trêи cổ một mảnh khăn trắng dùng thấm mồ hôi,
Trình Quy Diên còn đang ngồi ở ghế đối diện, tiếng ghế mây kẽo kẹt đến ê
răng. Tạm thời vứt bỏ hình tượng hào hoa phong nhã, ôn lương thành thục,
trêи người là một bộ đồ thể thao, bên ngoài chiếc áo ngực thể thao ôm sát
người là áo khoác màu tối đang rộng mở, ửng đỏ một màu từ mặt xuống cổ,
không biết là do trời nóng hay người đang nóng.
“Cậu nói đi, em ấy có phải hay không có… có phải hay không …”. Một Cố
Nghiên Thu từ nhỏ vốn được giáo dưỡng ổn trọng vậy mà bây giờ một câu
trọn vẹn cũng ngắc ngứ không nên lời, bản thân thì giận đến mặt đỏ tai tía,
Trình Quy Diên cẩn thận nhẹ giọng nói: “Hay là em ấy đang bệnh?”
Cố Nghiên Thu trừng mắt: “Uh!”
Trình Quy Diên đưa qua ly nước ấm: “uống nước trước đi, đại nhân bớt
giận”
Cố Nghiên Thu: “Mình không có tức giận!”