người cao ngạo như vậy, vạn nhất nàng nhắn tin cô lại không trả lời ngay,
đại khái sẽ khiến nàng hiểu lầm cô không chịu tha thứ cho nàng, nên cô
luôn phải click mở xem một chút cho chắc.
Lâm Chí nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói: “Tiểu Cố tổng.”
Cố Nghiên Thu thất thần mà trả lời: “Sao?”
Lâm Chí: “Hôm nay tâm tình chị không tốt ạ?”
Không có tin nhắn, Cố Nghiên Thu úp màn hình điện thoại lên đầu gối,
lạnh như băng mà nói: “Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Chí: “……”
Dựa theo hiểu biết của anh về Cố Nghiên Thu, loại phản ứng này chỉ có thể
là……
Lâm Chí: “Có phải chị cãi nhau với đối tượng không?”
Cố Nghiên Thu lập tức cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô mộng du viết mấy
chữ “Cùng Lâm Duyệt Vi cãi nhau” lên mặt sao? Bây giờ ngay cả Lâm Chí
cũng nhìn ra. Cố Nghiên Thu tiếp tục lạnh như băng mà nói: “Không phải.”
Lâm Chí nhỏ nhẹ “Àh” một tiếng, nói: “Nếu cãi nhau, cũng không cần phải
căng như vậy, tổn thương cảm tình.”
Cố Nghiên Thu bực bội nghĩ: Sao ai cũng nói cô không phải, bản thân cô
muốn làm căng sao? Ai cúp điện thoại của cô trước chứ? Là Lâm Duyệt Vi
vô cớ gây rối không thể nói lý.
Đèn đỏ, Lâm Chí dừng lại trước giao lộ, quan sát thần sắc của cô qua kính