LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 855

đèn, cả căn phòng bật sáng, Schrodinger như quả cầu tuyết trắng mềm mại
đang ngồi xổm trêи chăn, cặp ʍôиɠ chắc nịch đè nặng lên tay Lâm Duyệt
Vi.

Hồn phách Lâm Duyệt Vi bay một vòng mới quay trở lại, kéo tay ra, kinh
hồn phủ định nói: “Không phải em đưa nó về ngủ rồi à?”

Cố Nghiên Thu xuống giường nhặt áo ngủ trêи mặt đất lên, một bộ của cô,
bộ còn lại ném qua cho Lâm Duyệt Vi, nói: “Chắc bị tỉnh.”

“Sao nó vào được vậy?”

“Chắc lúc em xuống lầu.” Cố Nghiên Thu kéo ngăn tủ ra nhìn nhìn, nhíu
mày nói, “Vừa rồi chắc nó trốn trong này.”

“……”

Lâm Duyệt Vi mặc áo ngủ vào, chọc chọc vào cái đầu quả dưa của
Schrodinger, lẩm bẩm một câu gì đó, Schrodinger lắc đầu, tìm một chỗ êm
nằm luôn lên giường.

Lâm Duyệt Vi: “……”

Cố Nghiên Thu ôm cánh tay đứng một lát, rồi xách Schrodinger lên, dứt
khoát quyết đoán mà ném nó ra cửa phòng ngủ, đóng cửa lại.

Schrodinger ở ngoài cửa tê tâm liệt phế mà gào lên.

Lâm Duyệt Vi: “………………”

Cố Nghiên Thu tự trách: “Lúc em không ở đây, nó tạo thành thói quen vào
đây ngủ, là lỗi của chị, quên mất chuyện này, không kiểm tra phòng kỹ, làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.