LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 882

ngon lưu mãi khó phai, không thể nói chuyện, chỉ vẫy tay, chờ nàng nuốt
xuống mới nói: “Không cần không cần, đủ lửa rồi, ăn rất ngon.”

Cố Nghiên Thu lấy chiếc đũa gắp cho nàng một miếng bỏ vào trong chén:
“Hơi khoa trương rồi đó.”

Lâm Duyệt Vi đang trong giai đoạn thắp sáng kỹ năng nói lời âu yếm đến
max level, đúng lý hợp tình nói: “Khen vợ mình mà cũng tính khoa trương
với không khoa trương à? Em còn ngại khen đến không đủ nữa.”

Cố Nghiên Thu gục ngã vì lời âu yếm bất thình lình của nàng đến nói
không nên lời, há miệng thở dốc, vẻ mặt áp không được ý cười, nhẹ giọng:
“Vậy em ăn nhiều một chút.”

Lâm Duyệt Vi đè thấp giọng, đột nhiên động tình mà kêu: “Mình à.”

Cố Nghiên Thu đỏ hồng cả hai má rũ rũ mắt, không lên tiếng.

Lâm Duyệt Vi mỉm cười, không thuận theo không chịu, chế nhạo cô nói:
“Sao không cho em chút phản ứng gì hết vậy?”

Cố Nghiên Thu nói gần nói xa: “Ăn cơm, đồ ăn đều nguội rồi.”

Lâm Duyệt Vi gác đũa lên chiếc chén bằng sứ men xanh, nói: “Chị không
cho phản ứng em không thèm ăn.”

Cố Nghiên Thu: “……”

Còn uy hϊế͙p͙ cô nữa chứ.

Lâm Duyệt Vi hắng giọng nói: “Mình à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.