LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 920

Lâm Duyệt Vi bỗng chốc đỏ hốc mắt, cúi đầu: “Con sẽ tận lực, vì mẹ.”

Nhiễm Thanh Thanh tự giác biết mình lỡ lời, vuốt tóc nàng nhẹ giọng nói:
“Mẹ không có ý trách con, mẹ có thể tự lo cho mình, hơn nữa trong nhà
còn người hầu kẻ hạ, còn có chó, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn so với con ở
bên ngoài.”

Nhiễm Thanh Thanh không cho Lâm Duyệt Vi cơ hội tiếp tục đề tài này,
nói: “Hai đứa con điều tra được gì nữa, có thể nói hết với mẹ không? có lẽ
mẹ có thể nhớ tới một chút chuyện cũ năm xưa.”

Lâm Duyệt Vi nói: “Con lên gọi Cố Nghiên Thu.”

Nhiễm Thanh Thanh nói: “Đi lên làm gì cho lao lực, con gọi điện thoại kêu
con bé xuống là được rồi, chúng ta ở phòng khách nói, trong phòng này
buồn muốn chết.” Bà nói xong bèn đứng dậy đi mở cửa đã khóa trái ra,
quay đầu lại nhìn thấy Lâm Duyệt Vi còn ở đó ngây người, ghét bỏ nói,
“Mau gọi điện thoại đi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà lề mề chẳng khác gì
cụ già bảy tám chục tuổi, mấy ông bà già múa thái cực ở quảng trường còn
nhanh nhẹn hơn con.”

Lâm Duyệt Vi vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu xuống dưới cùng Lâm Duyệt Vi giao lưu ánh mắt, Lâm
Duyệt Vi nói: “Chị nói hết đi, mẹ nói mẹ sẽ cố nhớ lại xem còn dấu vết nào
để lại không.”

Ánh mắt Cố Nghiên Thu xẹt qua một tia hồ nghi, không biết lâu như thế
Lâm Duyệt Vi đã nói những gì với mẹ nàng, nhưng vẫn mang toàn bộ sự
thật ra nói. Chuyện này rất dài, cho dù chân tướng sự thật ba mươi năm về
trước vẫn còn mơ hồ chưa ai rõ, nhưng gần đây do Cố Phi Tuyền và Cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.