LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 918

phải mẹ à?”

Nhiễm Thanh Thanh rốt cuộc hiểu rõ vì sao nàng lại nói hươu nói vượn và
có ánh mắt phức tạp như vậy, lập tức phản pháo, đứng lên với lòng đầy căm
phẫn mà nói: “Cô hiểu lầm thì cũng phải có lý do chứ cô nương, tôi, mẹ cô,
là gái thẳng từ trong trứng nước, trước đây thẳng, sau này vẫn thẳng, vĩnh
viễn luôn thẳng, cảm tạ.”

Rất giống phát biểu cảm nghĩ, Lâm Duyệt Vi theo phản xạ có điều kiện,
ngơ ngác mà vỗ tay.

Nhiễm Thanh Thanh quơ lấy quyến sách trong tầm tay cuộn lại gõ lên đầu
nàng: “Vỗ vỗ cái đầu cô!”

Lâm Duyệt Vi vội vàng tránh né khắp nơi: “Không đúng không đúng,
không phải con chỉ hoài nghi thôi sao, bây giờ giải trừ hoài nghi thì tốt rồi
a.”

“Cô còn dám hoài nghi tôi?” Nhiễm Thanh Thanh giận không thể át, nếu
nói vừa rồi là đánh chơi, thì bây giờ thật sự muốn đánh chết Lâm Duyệt Vi,
“Cô học gì không học đi học mấy thứ này, là ai dạy cô hả?”

“Mẹ.” Lâm Duyệt Vi dũng mãnh không sợ chết mà hộc ra một chữ, cất
bước nhằm về phía cửa, kéo cửa phòng, nhưng không kéo ra.

Vừa rồi tự nàng khóa lại, bây giờ đúng là mua dây buộc mình.

Mắt thấy quyển sách trong tay Nhiễm Thanh Thanh sắp gõ đến ót nàng,
Lâm Duyệt Vi trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên nhanh trí nói: “Vậy vì
sao sau khi Thẩm Hoài Du qua đời mẹ cứ kỳ quái như vậy, hở tí là khóc, ai
mà không hiểu lầm chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.