Tùng vào trong.
Khuất Tuyết Tùng nói đây một bữa tiệc mang tính chất tư nhân, vừa vào
cửa,Lâm Duyệt Vi đã quan sát hoàn cảnh bốn phía, so với những bữa tiệc
lơn ăn uống linh đình, bữa tiệc này xác thật nhỏ hơn, nhưng cũng không
đến mức được xem là tiệc nhỏ.
Trêи những chiếc ghế sô pha, bên cạnh những chiếc bàn, có không ít người
khuất tầm mắt tạm thời nhìn không tới được, nhưng hẳn cũng xấp xỉ hai ba
mươi người.
Hoàn toàn không giống với sự náo nhiệt trong tưởng tượng, loại tụ hội nhỏ
kiểu này tương đối an tĩnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng
phong cách thời kỳ phục hưng, chỉnh thể sắc điệu đều thiên về màu trầm,
khiến cả căn phòng trở nên khá trang trọng.
Giữa sảnh phát khúc nhạc cổ điển, ê ê a a, triền miên uyển chuyển, Lâm
Duyệt Vi nghe giọng hát tựa hồ là Côn Khúc.
Trêи một chiếc ghế sô pha, lúc này có hai người đàn ông trung niên đang
an vị, một người mặc sườn xám ngắn truyền thống của Trung Quốc , người
còn lại mặc tây trang giày da ngồi bắt chéo chân, nâng cốc rượu uống.
Chiếc bàn bên cạnh bày những lá bài, có bốn người ngồi vây quanh, đều là
các thanh niên trẻ tuổi.
Lâm-Khuất vừa vào cửa, đã có nhân viên phục vụ trầm mặc không lên
tiếng mà bưng một khay đựng đầy rượu sâm banh tới, chờ hai người lấy
rượu xong thì chỉ gật gật đầu, rồi lui xuống.
Khuất Tuyết Tùng thấy sự hoài nghi trong mắt Lâm Duyệt Vi, cười nói:
“Sao vậy? Em cho rằng sẽ là một nơi thế nào?”