LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 956

Khi ấy ông còn tự tin mười phần mà nói: “Đương nhiên sẽ không, anh với
những người đàn ông ấy khác nhau.”

Ông Lâm lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cả người suy sụp
mà ngồi xổm xuống sàn, bàn tay kẹp điếu thuốc, tùy ý để nó lẳng lặng mà
đốt cháy, khói bụi rơi đầy trêи tấm ván gỗ.

Nhiễm Thanh Thanh nói đúng, đàn ông người nào cũng như người nấy, đều
là loại tiện nhân, cũng bao gồm cả ông.

Ông Lâm giấu diếm chuyện đã xảy ra, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy
bất an. Giống như chiếc hộp Pandora đã mở ra rồi thì không thể đóng lại,
ông phát hiện bản thân không thể khống chế mà nhớ lại những cảm giác
mới mẻ ấy, phải, chính là cảm giác mới mẻ, là một loại kϊƈɦ thích đầy mới
mẻ ông hoàn toàn không thể tìm được từ chỗ Nhiễm Thanh Thanh. Nhiễm
Thanh Thanh rốt cuộc đã kết hôn với ông hơn hai mươi năm, ngay cả con
gái cũng đã lớn khôn, ông tin tưởng ông rất yêu Nhiễm Thanh Thanh hơn
nữa chỉ yêu một mình nàng, nhưng ông không có cách nào khắc chế ý nghĩ
của chính mình.

Ông đã trằn trọc rất nhiều đêm, có đôi khi từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn
người vợ đang ngủ say bên cạnh ông, trong lòng dâng lên một cảm giác bứt
rứt đầy mãnh liệt, cơ hồ khiến ông không thể thở nổi.

Càng muốn khắc chế, càng không thể đè nén, lần đó là ngoài ý muốn,
nhưng mấy tháng sau, chuyện đó đã xảy ra lần thứ hai, lần này không còn
là ngoài ý muốn nữa, đối tượng là một nữ sinh viên từng nghe ông diễn
thuyết, sùng bái ông đã lâu.

Ông không tính phát sinh quan hệ lâu dài với bất kỳ ai, mỗi lần phóng túng
xong đều hối hận không kịp, nên sau một đêm lập tức cắt đứt liên lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.