LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 996

Nhìn qua thấy Schrodinger, không biết nó đã quay lại từ lúc nào, cặp mắt
màu lam kia phảng phất như hiểu nhân tình thế thái, lộ ra ý vị tiếc hận.

Lâm Duyệt Vi nâng tay lên, dùng mu bàn tay lau khóe môi, hơi thẹn thùng
nói: “Đi tắm?”

“Ừm.” Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng lên tiếng.

Mới vừa trả lời xong, dư quang khóe mắt liền hiện lên một đường màu
trắng, Schrodinger nhảy mạnh khỏi ghế sô pha, liên tiếp mấy cái, nhảy tới
cầu thang lên lầu, chớp mắt mấy cái, nó bỗng biến mất ở cuối cầu thang,
phương hướng ấy có lẽ là phòng ngủ chính.

Lâm Duyệt Vi: “……”

Cố Nghiên Thu: “……”

Hai người lên lầu, lục tung, cuối cùng trong một cái hộp để ở tủ quần áo
tìm được Schrodinger. Cố Nghiên Thu vốn muốn đưa nó ra ngoài, Lâm
Duyệt Vi lại nói: “Để ở lại đi.”

Cố Nghiên Thu nhướng mày, chế nhạo nàng: “Mẹ hiền?”

“Đâu,” Lâm Duyệt Vi chìu mèo đến hư mà lên tiếng, “Không phải, hôm
nay em hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.”

Cố Nghiên Thu “Ừm” một tiếng thật dài, nói: “Được rồi.” Thả Schrodinger
xuống.

Schrodinger liếc mắt nhìn ba mẹ, dường như có cảm giác, không chui vào
trong ngăn tủ nữa, mà nhảy tới sofa gần đấy, cuộn người thành một trái
banh len mềm mại rồi ung dung khép mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.