LÃN ÔNG - Trang 190

Tiếng động của ai đang chạy vội vàng làm ông quay đầu lại. Soạn vừa chạy
băng qua chiếc cầu gỗ nhỏ.

Lê Hữu Trác thở dài. Những lời của Quận hầu chưa nói lên được tất cả.
Ông dừng lại ở bậc cửa nhìn ông bạn trẻ đang đi xa dần.
Ông nói với chú bé chạy về gần đứt hơi bằng một giọng khoan từ:
- Này cháu, cháu từ đâu về đó? Từ Trại Voi à?
Soạn trả lời khi đã cầm lại hơi thở:
- Thưa ông chủ, không ạ, cháu vừa chạy một vòng quanh các chợ
trong kinh thành và đem được cái lưỡi về! May quá lưỡi cháu còn đây!
(Không thể nén lâu hơn nữa, cậu báo tin) Trong kinh thành, khắp nơi người
ta dựng lên nhiều tấm phản gỗ bày hàng treo nhiều móc sắt và kéo nhọn để
hăm doạ mọi người. Có một bài hát mà ai dám hát lên một câu thì sẽ bị cắt
lưỡi ngay!
- Câu hát nói gì cháu biết không? – vị lương y hỏi và lúc này chú đem
lại cho ông phút khuây khoả nỗi băn khoăn của mình.
Chẳng cần nhắc lại, cậu đầy tớ nhỏ hãnh diện hát lên, giọng the thé:
- "Trăm quan có mắt như mờ. để cho Huy Quận vào sờ Chánh cung!"
Thưa ông chủ, đây có phải là ông Quận Huy mà cụ biết, là cha của ông
Quận hầu?
- Đúng vậy, đó là quan Chánh đường.
Soạn liếc mắt nhìn trộm ông, khuôn mặt vị lương y không tỏ ra nét gì quá
căng thẳng mà cũng không quá lo âu hơn ngày thường. Tuy nhiên, cái gì
xấu với quan Chánh đường thì dĩ nhiên cũng xấu với người thầy của chú.
Chú rất muốn nói vài lời với anh cả Tống Thuần về sự vắng mặt của lão
quan hộ tống trong hàng bọn mưu phản – Không biết anh có nhận ra
không? – nhưng không có một môn đệ nào đến cả.
Vừa nằm xuống phản, chú vừa cố gắng suy nghĩ về trách nhiệm của một
người lớn mặc dù chú cảm thấy mình bất lực và còn thiếu chín chắn. Chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.