LÃN ÔNG - Trang 233

đôi mắt rộng màu đen sâu thẳm cứ mở trừng trừng cho đến khi người mẹ
đến vuốt hai mi mắt mềm mại cho con an lành giấc ngủ.
Đấy là ngày hai mươi mốt tháng chín năm Dần (1782).
Ngày hôm sau thế tử Trịnh Khải được đưa lên ngai vàng. Cùng với đạo dụ
của vua Lê, một quyết định của Đức bà Thánh mẫu chính thức công nhận
việc lập lại tân Chúa do đám binh lính tôn lên trong niềm hân hoan chung.
Bọn chúng vẫn không ngớt rêu rao công trạng của chúng.
Nhưng trong lúc này, người dân kinh đô Thăng Long muốn được thấy một
thời đại mới khởi đầu. Mọi người ùa nhau ra đường đến các chợ búa, đình
chùa, còn các quán rượu, lầu xanh và những nơi vui chơi khác cũng đông
vui không kém. Không nơi nào ngớt người cầu nguyện, cạn chén và chúc
tụng lẫn nhau.
- Chúng ta đã đặt Chúa chúng ta lên ngai vàng đó!
Nhưng như thế đã đủ để bảo đảm cho cuộc hoà bình chưa?

Ngồi phía trước chiếc thuyền buồm lớn trở về Nghệ An, Lê Hữu Trác nhìn
mũi tàu rẽ sóng cuốn đầy phù sa. Từ trong sâu thẳm là nỗi buồn day dứt.
Nhớ đến Chúa với đôi mắt rộng mở và những lời nói cuối trước khi chia
tay, trong ông trào lên những giây phút nhẹ nhõm như cảnh bầy cá thoát
khỏi mắt lưới, bầy chim sổ lồng. Và sự tự do này, ông phải nhờ vào cậu bé
vương gia, ông , Lãn Ông, Ông Lười mang nghĩa nặng được làm người
sung sướng . Trong sự hối hả để nhìn dãy núi, ông tưởng như đã gặp lại
được ngọn núi thân yêu và những vần thơ xuất hiện trong đầu:


Vĩnh biệt từ nay cung Chúa lạnh
Nơi đây chín bậc đến ngai vàng
Vai mang nhẹ nhõm đàn và kiếm
Thuyền qua nước ngược đã xuôi dòng

Buổi chiều ngày hai mươi mốt tháng chín, chiếc thuyền buồm đã cập bến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.