LẲNG LƠ - Trang 124

Hắn thích những bộ cánh rực rỡ và những chiếc sơmi màu. Mặt hắn nhợt
nhạt qua những hộp đêm, mềm nhẽo. Mớ tóc rủ xuống màu đen nhưng nay
đã bạc. Tuy trông bề ngoài rẻ tiền nhưng hắn tạo được cái vẻ của kẻ trơ
tráo, đầy dọa nạt.
Hắn nghiên cứu Nico qua cặp mắt nhỏ đến bất ngờ. Sau đó, hắn xòe bàn tay
được chăm sóc cẩn thận cũng đến mức bất ngờ, cái bắt tay nhạt nhẽo như
con cá chết rồi nói.
- Mời ngồi, Nico và Hal. Sao Hal không để Lynn dẫn đi vòng quanh.
Hal gật đầu nhanh.
- Vâng, vâng!
Lynn mỉm cười lạnh lùng về phía Hal
- Chắc vì béo quá! - Giọng cô ta đầy nhục dục. – Hai anh kia muốn nói
chuyện. Ta ra ngoài đi.
Cô ta dẫn Hal ra khỏi phòng.
- Uống gì? – Feather hỏi bất ngờ.
- Vodka!
Feather ấn nút. Người hầu rượu bước vào và mở tủ rượu lòe loẹt như những
năm bốn mươi.
- Vadka, - Feather ra lệnh, - cho tôi một ít trà loãng và bánh quy.
Người hầu gật đầu ngoan ngoãn. Anh ta có vẻ như cũng thuộc về những
năm 1940
- Nào, - Feather bắt đầu, - anh là Nico Constantine. Tôi tò mò muốn gặp
người đang chơi trò nguy hiểm cho tính mạng mình.
Nico nhún vai.
- Tôi luôn có ý định trả lại Fonicetti số tiền đó.
- Mọi người sẽ đều nói như vậy. Một số người còn vẫn nói như thế khi đầu
đã lìa khỏi cổ hoặc đầu gối bị treo lên.
- Ngài không cần dọa. Tôi đến đây là để thử điều đình, giải quyết.
- Tốt, Nico, tôi rất mừng. – Feather ngả người ra sau. – Tôi biết là anh đang
gặp may trên bàn bạc, kể từ khi hôm tới London đến giờ.
- Không đáng để ý đâu, tuy vậy tôi có thể trả lại một phần đáng kể. – Chàng
nhận lý rượu lớn từ tay người hầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.