LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1656

trúng anh hùng, dây cung đứt. Bệnh ma quấn lấy, đi tìm thầy thuốc cầu
chữa. Phòng thuật lầm không ít người, việc phiền não này, tự trong nhà mà
ra. Điền tinh bổ não phải sớm ra tay ứng phó. Thu xếp phàm tâm, đến thăm
tiên ông, học bất lão.

Đó là bài “ Giới sắc ca “ của Trần Kế Nho.

Trần Kế Nho thích vẽ, yêu thích mai và lan, sống ở Dư Sơn mười năm,

nhà cửa ruộng đất xung quanh trồng rất nhiều cây mai, lại lựa chọn nơi râm
mát yên tĩnh để trồng rất nhiều hoa lan, không thiếu giống cây quý giá nào.
Lúc này là vào tháng năm giữa mùa hạ, Kiến Lan, Trân Châu Lan nở rộ,
còn có hoa nhài, thục quỳ, đỗ nhược, đều khoe màu đua sắc, tranh đua vẻ
đẹp. Trương Nguyên và Trương Đại vừa đến thích thú vô cùng. Trong rừng
cũng có rất nhiều loại chim líu lo ríu rít, hót véo von. Khi ngước mắt nhìn
lên, ánh mặt trời chiếu xuống lọt qua cành lá sum sê, những tia nắng rực rỡ,
bên tai chỉ nghe thấy tiếng chim hót nhưng lại không nhìn thấy nơi chúng
đang ẩn nấp...

Vũ Lăng cũng trầm trồ:

- Trần Mi Công sống hưởng thụ quá, ẩn sĩ như thế này thì ai lại không

muốn chứ!

Trương Đại bật cười:

- Tiểu Vũ, ẩn sĩ dễ làm như thế sao? Mi Công có một câu nói rất nổi

tiếng là “Không phải người nhàn rỗi thì không nhàn được, người nhàn rỗi
không phải người đợi nhàn rỗi.”

Trương Nguyên nói:

- Cao sĩ như Mi Công là rất hiếm có trên thế gian này. Đổng Kỳ Xương

sống ở nơi ồn ào náo nhiệt còn Trần Mi Công sống ở rừng núi. Đổng Kỳ
Xương thuê người vẽ thư họa để bán, còn Trần Mi Công vẽ tranh chỉ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.