LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 183

tới, Phạm Trân chờ Thỏ Đình rời khỏi mới lấy trong người ra một cuốn
sách mỏng đưa qua, khóe miệng mỉm cười, hạ thấp giọng nói:

-May mắn không làm nhục mệnh, mời Giới tử thiếu gia xem.

Nhưng lại rút lại, nói:

-Tốt nhất là để ta đọc cho thiếu gia nghe.

Rồi dùng ngữ điệu nhẹ nhàng đọc:

- Người lập điền ước Tạ Kỳ Phó, số ruộng nước Trương Đại Xuân được

là bốn mươi mẫu, đồng ruộng nằm ở phía đông Giám Hồ, hàng năm giao
lúa mạch hai mươi thạch, lương thực bốn mươi thạch...

Trương Nguyên khép hờ mắt lắng nghe, hàng mi dần dần nhọn lên.

Tháng trước hắn có nghe mẫu thân nói, điền trang một trăm hai mươi mẫu
ruộng năm nay tổng cộng thu được thuế lúa mạch bốn mươi lăm thạch, năm
ngoái lương thực thu được sáu mươi thạch, mà chứng cứ Phạm Trân thu
thập rất chính xác, riêng tá điền Tạ Kỳ Phó một hộ nhận thuê bốn mươi
mẫu đất một năm thì giao nộp hai mươi thạch hạ mạch, mà lương thực thu
được bốn mươi thạch, như vậy đoán chừng một trăm hai mươi mẫu điền
trang một năm thu hoạch được sáu mươi thạch tiền thuế lúa mạch, một trăm
hai mươi thạch thuế gạo, nói cách khác mỗi năm Trương Đại Xuân ít nhất
cũng nuốt trọn mười lăm thạch hạ mạch, sáu mươi thạch lương thực gạo,
giá trị tại thị trường hiện tại một thạch mễ trị giá bảy đồng bạc, Trương Đại
Xuân mỗi năm sẽ từ trong một trăm hai mươi mẫu ruộng cho thuê tại điền
trang Giám Hồ của Trương gia mà thầm nuốt năm sáu mươi lượng bạc.

Trương Nguyên vô cùng phẫn nộ, phụ thân hắn Trương Thụy Dương ở

bên ngoài khổ cực một năm cũng chỉ gửi được sáu mươi lượng bạc về nhà,
còn đầy tớ Trương Đại Xuân này mỗi năm lại cắt xén nhiều như vậy, thật
sự là khinh người quá đáng. Tiền cho thuê ruộng của Trương gia hơn phân
nửa là làm đầy túi Trương Đại Xuân rồi, mà còn ghê tởm hơn nửa làm, tá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.