LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2186

Hoàng Tôn Tố khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mày nhỏ nhắn, mặt hẹp

dài, cằm nhọn, hai mắt sáng vô cùng, cảm giác như nhìn thấu được tâm can
của người khác. Đặc biệt đối với người lần đầu gặp mặt, càng có cảm giác
bị nhìn thấu như vậy. Trương Nguyên lần đầu gặp lão sư Vương Tư Nhâm
cũng từng có cảm giác này, mà Hoàng Tôn Tố thì cảm giác này nhiều hơn.

- Sơn Âm Trương Công Tử, tại hạ nghe danh đã lâu, vô cùng ngưỡng

mộ.

Mặt Hoàng Tôn Tố giãn ra, hai tay chắp lại nói bình thường, không có

gì là khách sáo cả.

Trương Nguyên bỗng nhiên rất muốn trêu đùa người có trí tuệ hơn

người Hoàng Tôn Tố này, nhìn phản ứng của y, ngẫm lại lại thôi, sợ lợn
lành chữa thành lợn què khiến con người thông minh này nghi kỵ chính
mình. Nói chuyện một hồi, biết được ý đồ tới đây, Hoàng Tôn Tố nói:

- Không may rồi, thẻ bài ra vào giám đã có người lĩnh đi rồi, Trương

công tử ngày mai xuất giám vậy, lệnh bài đó ta sẽ giữ lại cho công tử.

Trương Nguyên đành phải thôi, hắn trở lại phòng, đọc sách viết văn, lại

suy nghĩ về những người mình đã gặp ở Quốc Tử Giám. Ngụy Đại Trung,
Nguyễn Đại Thành, Hoàng Tôn Tố đều là những nhân vật quan trọng triều
Thiên Khải, khoa thi tới rất có khả năng đậu Tiến sĩ. Mình cần phải nỗ lực
hơn, ra sức phấn đấu cùng bọn họ có tên trong bảng vàng.

Ngày này trôi qua như vậy. Đại huynh Trương Đại cũng không học cùng

lớp với hắn. Một mình hắn một phòng, ánh đèn leo lét và giấy mực ban
đêm khó tránh khỏi cảm giác cô độc. Đêm này Trương Nguyên tắm rửa
nghỉ ngơi sớm. Ngày tiếp theo, trời còn tờ mờ hắn đã thức dậy, đánh răng
xong nhưng thấy hàng xóm Nguyễn Đại Thành còn chưa thức giấc, liền
một mình thẳng tiến đến trường bắn. Đại huynh Trương Đại, Tam huynh
Trương Ngạc sáng nào cũng tới trường bắn này. Ba huynh đệ không cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.