LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 464

-Nghị Nho, mau tới bái kiến Giới Tử huynh, à không, Giới Tử thúc đi.

Vị này chính là Trương Giới Tử ở Sơn Âm có tiếng là tinh thông bát cổ đó.
Ngươi phải gọi là Giới Tử thúc.

Đứa trẻ này là Thương Nghị Nho, con của Thương Chu Đức. Thương

Nghị Nho nhìn Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên dù lớn hơn mình vài
tuổi nhưng cũng chỉ là một thiếu niên, râu còn chưa có mà lại bắt cậu gọi là
“thúc” nên cậu có phần không cam lòng, đành gọi một tiếng qua loa “Giới
Tử thúc” rồi có ý thoái thác, nói:

- Mẫu thân gọi hài nhi rồi chạy mất tăm.

Thương Chu Đức lắc đầu với Trương Nguyên, nói:

- Đúng là khuyển tử, cả ngày chỉ biết chơi đùa. Năm nay đã mười tuổi

mà “Hiếu kinh” còn chưa đọc xong. Khi Giới Tử mười tuổi, hẳn là đã đọc
hết “Ngũ kinh” rồi nhỉ.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Nửa năm trước Trương Nguyên cũng giống

như Thương Nghị Nho bướng bỉnh ham chơi này, mười lăm tuổi còn chưa
nhập trường xã, vừa mới đọc xong “Tứ thư” đây thôi. Hắn nói:

-Trẻ con ham chơi âu cũng là chuyện bình thường. Lúc trước đệ cũng

như thế, sau mới biết tới trường xã xin học đó chứ.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc thì đã ra ngõ bên hông nhà, rồi

đi ra hậu viên. Tất cả bờ nam của khúc sông Đông Đại đều thuộc hậu viện
của Thương thị. Nhưng mười mấy mẫu đất trồng hoa cúc không phải ở
trong, mà ở ngoài hai dặm phía nam chân núi Bạch Mã. Đi tới núi Bạch
Mã, nếu đi theo đường rừng thì sẽ có rất nhiều bụi rậm nên rất khó đi, còn
đi đường thủy thì rất tiện lợi, chỉ cần vượt qua hồ Đông Đại là đã đến chân
núi Bạch Mã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.