Thậm chí Delphi, ngôi nhà của Oracle vĩ đại nhất của ta, khởi đầu đã
từng là hang ổ của Python. Dù cố gắng thế nào, ngươi sẽ không bao giờ
quét được cái mùi da rắn cũ kĩ khỏi cái hang động núi lửa đó.
Đáng buồn, trong hơn 4000 năm của ta, thời gian ta cảm thấy giống
như ở nhà nhất đều xuất hiện trong vài tháng trước: ở Trại Con Lai, chia sẻ
cabin với những đứa con á thần của ta; ở Trạm nghỉ với Emma, Jo,
Georgina, Leo và Calypso, tất cả bọn ta ngồi xung quanh bàn ăn cắt rau củ
từ vườn cho bữa tối, trong Bể Chứa ở Palm Springs với Meg, Grover,
Mellie, Huấn Luyện Viên Hedge, và đủ các loại tiên cây xương rồng có gai,
và giờ là ở trại Jupiter, nơi những người La Mã lo âu, mệt mỏi, dù họ có
nhiều vấn đề, dù cho sự thật rằng ta mang nỗi thống khổ và tai ương bất kì
đâu ta đến, vẫn chào đón ta đầy tôn trọng, một căn phòng phía trên quán
café của họ, và vải lanh giường đáng yêu để mặc.
Những nơi như thế là nhà. Dù ta có xứng đáng là 1 phần trong họ hay
không - đó lại là 1 câu hỏi khác.
Ta muốn nán lại những khoảng kí ức vui vẻ đó. Ta nghi ngờ ta đang
chết - có lẽ trong cơn hôn mê trên mặt rừng khi chất độc ngạ quỷ lan tỏa
trong huyết mạch. Ta muốn những suy nghĩ cuối cùng là những điều hạnh
phúc. Não ta lại có ý khác.
Ta thấy bản thân trong hang động của Delphi.
Gần đó, kéo lê trong bóng tối, cuồn cuộn làn khói cam và vàng, là
hình hài quá ư quen thuộc của Python, giống như con rồng Komodo ôi thiu
và to lớn nhất thế giới. Mùi của hắn chua gắt ngột ngạt - 1 sức ép thể xác
siết chặt phổi ta và khiến lỗ mũi ta gào thét. Mắt hắn cắt ngang hơi nước
lưu huỳnh như đèn pha.
"Ngươi nghĩ nó quan trọng" chất giọng âm vang của Python làm răng
ta va lạch cạch "Những chiến thắng tầm thường. Ngươi nghĩ nó dẫn tới