LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 296

Nhìn lại những cuộc chạm trán của ta với Haprocrates, ta nhận ra ta đã

thật tồi tệ. Nếu có ai đối xử với ta như thế, Lester, theo cái cách mà ta đã
từng với vị thần Ptolemaic yếu đuối đó, ta sẽ muốn đào 1 cái hố và chết
luôn. Và nếu ta thành thật, thậm chí kể cả khi ta là 1 vị thần, ta đã từng bị
bắt nạt - người duy nhất là bố ta. Ta hẳn phải biết rõ hơn ai hết việc chia sẻ
nỗi đau.

Ta đã chẳng nghĩ đến Harpocrates quá lâu rồi. Trêu chọc ông ta dường

như chẳng phải là vấn đề gì to tát. Ta cho rằng chính điều này khiến nó trở
nên tệ hơn. Ta đã phớt lờ đi những cuộc chạm trán của bọn ta. Ta nghi ngờ
ông ta cũng như thế.

Quạ của Koronis... Harpocrates...

Chẳng phải ngẫu nhiên khi họ cùng săn đuổi ta ngay hôm nay giống

như Hồn ma quá khứ trong ngày lễ Saturnalia. Tarquin đã dàn xếp tất cả
những thứ này cùng với ta ở trong đầu. Ông ta ép ta phải đối diện với một
vài đòn chí tử trong nỗi kinh hoàng của ta. Thậm chí nếu ta sống sót được
qua những thử thách này, bạn bè sẽ nhìn thấy chính xác ta là con người đê
tiện đến thế nào. Nỗi xấu hổ đè nặng và khiến ta thấy thật vô tích sự - giống
cái cách Tarquin thường hay nhét đá vào lồng xung quanh đầu kẻ thù, thậm
chí cho đến khi, sức nặng là quá lớn. Tù nhân sẽ sụp đổ và chìm nghỉm
trong một bể nước nông, và Tarquin tuyên bố rằng, Ta không hề giết hắn.
Hắn chỉ chưa đủ mạnh mà thôi.

Ta hít 1 hơi sâu "Được rồi, ta đã là kẻ bắt nạt. Giờ đã rõ. Ta sẽ tiến vào

trong cái hộp và xin lỗi. Và rồi mong rằng Harpocrates sẽ không làm ta bốc
hơi."

Reyna trông không chút xúc động. Cô kéo tay áo lên, để lộ 1 cái đồng

hổ đen đơn giản nơi cổ tay. Cô kiểm tra thời gian, có lẽ tự hỏi mất bao lâu
để khiến ta bốc hơi và quay trở về trại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.