vui, giận dỗi nói ra một câu: “Thưa Thủ trưởng, thật ra không có
gì đáng cười, Thủ trưởng nên khóc cho em thì đúng hơn”. Nói
rồi cô bỏ đi.
Ông Thiết nhìn Y Y bỏ đi, lập tức nghi ngờ tôi đã nói bí mật của
Vũ cho cô rồi. Khi tôi xác nhận điều ông nghi ngờ, ông Thiết bực
tức mắng tôi một trận. Đúng vậy, đấy là bí mật, tôi không được
tiết lộ với bất cứ ai, bất cứ lúc nào, bất cứ tình huống nào. Để
thoát khỏi sự đeo bám của Y Y, tôi đã nói ra điều bí mật to lớn ấy
với cô, chắc chắn ông trời sẽ trị tội tôi. Thật ra tôi đã biết trước,
nếu tôi không nói sự thật với Y Y, cô sẽ không có chuyện với cậu
Vương. Đúng như thư của cậu ta gửi cho tôi: Cậu ta là con cừu
chịu tội thay tôi, là sự phản ứng, báo thù, là sự tức giận đối với
tôi, kết quả là làm cho hai người cùng bị tổn thương. Nhưng
không ai ngờ, lỗi lầm của tôi lại làm Y Y tổn thương. Đấy là câu
chuyện tôi sẽ nói tiếp.
Bất luận thế nào chuyện của tôi và Vũ vẫn còn tiếp diễn. Tôi đưa
hộp tro hài cốt của Vũ về quê, tổ chức “mai táng”. Buổi tối trước
hôm đi, Y Y đến thăm tôi, cô bảo khi tôi ở quê lên, cô sẽ không
còn ở đây nữa, cô về Bắc Kinh, cho nên đến chào tôi trước. Tôi
bảo cô đừng đi, nên ở lại thế chân Nhị Hồ. Cô không nói gì, chỉ
lặng lẽ cầm con lật đật Nga tôi tặng cô, nói: “Người ở lại không
phải em, mà là nó”. Rồi cô bỏ đi, không một lời chào.
Tôi nhìn cô lạnh lùng bỏ đi, toàn thân như sụp đổ, ngồi phịch
xuống đống hành lí, bất động hồi lâu...
27