LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 251

Anh bạn, có khi tình yêu giày vò con người ta hơn cả hận thù.
Suốt đêm hôm qua tôi không ngủ, mất ngủ vì mỗi câu chuyện
tiếp sau đây đều giày vò tôi ghê gớm.

Giày vò tôi.

Tôi phải tiếp nhận sự giày vò đó, vì đó là số phận... Tôi về
Thượng Hải đúng một tháng, tôi ở lâu như vậy thực ra là muốn
tránh mặt Y Y. Đúng là tôi sợ cô, sợ đôi mắt mở to chứa chan yêu
thương, nhìn thấu xương cốt tôi. Cô càng như thế tôi càng buồn,
cho nên tôi nán lại ở nhà lâu lâu để chờ cô về Bắc Kinh. Hai
chúng tôi như hai ngôi sao ngẫu nhiên gặp nhau, đi sát nhau
trên bầu trời, tình cảm và nỗi buồn trong lòng cũng theo gió bay
đi. Nhưng điều tôi bất ngờ là, ngày tôi về lại đơn vị, Y Y vẫn chưa
đi, vì trước đấy cô ốm nặng, bây giờ đã khỏi, tổ chức để cô thay
vị trí của Nhị Hồ, làm Trưởng phòng Giải mã. Nhị Hồ còn xin
thôi cả chức Phó thủ trưởng đơn vị, chỉ yêu cầu được làm một
nhân viên giải mã bình thường, không thèm quan tâm chuyện
gì khác. Điêu ấy hình như rất hợp ý Nhị Hồ, mà cũng rất đúng.
Về sau Nhị Hồ cũng lập nhiều công trạng trong việc phá khóa
mật mã, tôi cảm thấy cũng do Y Y đã kích thích cậu ta. Đấy là
chuyện về sau.

Trở lại câu chuyện của tôi. Nghe nói Y Y không đi, tôi vừa mừng
vừa ngạc nhiên, ngay tối hôm ấy tôi đến nhà thăm cô. Thấy tôi,
cô không tỏ ra nồng nhiệt cũng không lạnh lùng. Tôi biếu cô
chút đặc sản Thượng Hải, cô không nhận, nói: “Thôi, để anh
biếu người khác”.

Tôi rất lạ, hỏi: “Y Y, sao thế?”.

Y Y nói: “Anh Thiên, đừng gọi em như thế, cứ gọi em là cô Y hoặc
Trường phòng, đừng gọi tên Y Y”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.