LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 10

Tại một giây đó, anh biết mình đã không làm sai.

“A Lãng.” Anh mở miệng gọi.

Nghe được tên của mình, dã thú nhỏ cứng đờ cả người, cùng tiếng thở gấp
truyền đến rõ ràng.

“Không sao rồi.” Người đàn ông không siết chặt cổ tay cầm đao của cậu
thiếu niên nữa mà chậm rãi mở miệng, là thông báo cũng là tuyên bố, giọng
nói trầm thấp quanh quẩn khắp căn phòng.

Đứa nhỏ kia run run, không thể tin được ngẩng đầu, không giãy dụa nữa.

Có âm thanh không rõ từ cái miệng giập vỡ trào ra, giống như tiếng khóc
nức nở, nhưng chỉ một cái chớp mắt, đứa nhỏ kia lại cứng rắn nuốt nó về.

Trong nháy mắt đó anh lĩnh ngộ ra rất nhiều chuyện.

Quả nhiên, thằng nhóc này rất rõ bản thân mình đang làm gì, lý trí của nó
vẫn còn, nó vẫn nhận ra giọng anh, không uống say, cũng không phát
cuồng. Đứa nhỏ này chỉ là quá sợ hãi, hơn nữa bị đánh đến nỗi tầm mắt mơ
hồ không thấy rõ cảnh vật ở phía trước. Anh đã từng có kinh nghiệm giống
như thế, khi bị đánh mạnh đôi mắt sẽ tạm thời mất đi khả năng. Anh hiểu,
đối với đứa nhỏ này, đám người trước mắt đều chỉ là những cái bóng mơ
hồ.

Mùi rượu trên người là bị dính vào, hơi thở cậu thở ra không hề có mùi
rượu.

Cậu cầm đao không phải vì tấn công, mà là vì phòng thủ, vì bảo vệ mẹ cậu
phía sau.

Lúc trước, anh cũng đã phát hiện không ổn, từng định nhúng tay, cho nên
mới bảo lão đội trưởng chú ý nhiều hơn đến đứa nhỏ này, không ngờ vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.