LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 206

“Em có biết tại sao cậu ta biết được không? Tên chết tiệt kia sáng sớm đã
nhìn chằm chằm kênh rạch của em. Cậu ta thấy vòng cổ của anh trên người
em.”

Cô sửng sốt, vội cúi đầu. Cổ áo của cô hơi mở, vòng cổ của anh nằm trên
làn da trắng nõn của cô, còn có dấu hôn không che đi được.

Như Nhân hít vào một hơi, mặt càng thêm đỏ, thu bàn tay đặt trên miệng
anh lại, nhanh chóng kéo chặt vạt áo. Giờ phút này thật sự không biết nên
nhắc nhở kẻ vô lại đằng sau hay tên lưu manh đằng trước này.

‘Vô lại’ vươn tay ôm cô càng chặt hơn. Cô liếc mắt nhìn anh, vẫn không
đành lòng, kệ anh muốn làm gì thì làm, cô biết rõ anh không có cảm giác
an toàn.

Cho nên cô tiếp tục ngồi trên chân anh, không đứng lên, để anh khẳng định,
triển lãm, kiêm khoe khoang.

Nhìn Đàm Như Nhân thẹn thùng e lệ ngồi trên đùi A Lãng, Phượng Lực
Cương suy sụp ngã ngồi trên một cái ghế khác, vẻ mặt cầu xin nói: “Không
thể, không thể, chỉ là một đêm thôi, một đêm thôi! Nhưng trời đất thay đổi,
nhật nguyệt vô quang! Tiểu Nhân, em thật sự bị ăn rồi sao?”

Vì muốn ngăn anh ta cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề cô bị ăn này, Như Nhân
xấu hổ lúng túng quay đầu, nhìn dáng vẻ ‘lưu manh’ chịu đả kích, đỏ mặt,
cho anh ta một đáp án uyển chuyển.

“Sáng hôm nay, em và A Lãng đã đính hôn rồi.”

“Thật quá đáng, còn có công lý nữa không?” Phượng Lực Cương vỗ trán,
lắc đầu, ai oán nhìn cô hỏi: “Rõ ràng anh đẹp trai, hài hước, đáng yêu, dũng
mãnh cường tráng, rốt cuộc phụ nữ các em bị làm s

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.