LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 234

Không thể tiếp tục đè nén khát vọng muốn gặp anh. Khi cô nhận ra thì cô
đã bắt đầu chạy tới, cô đi qua sân, chạy ra đường lớn.

Cô không nhận ra cô đã quên đi giày, không nhận ra cô chỉ mặc áo sơmi
của anh, không nhận ra các vì sao còn đang lặng lẽ lấp lánh trong đêm đen,
không nhận ra đám cỏ còn cao hơn đầu người ở hai bên bờ ruộng đang
đung đưa theo gió, không nhận ra căn nhà phía sau đã sáng đèn, không
nhận ra nước mắt nóng bỏng đang trào ra khỏi hốc mắt như vũ bão, không
nhận ra gió lạnh của thổi tung mái tóc dài của cô.

Cô chạy về phía anh, chạy như điên.

Chiếc xe kia ngừng lại ở phía trước, nhưng cô thì không. Cô lao vào trong
lòng người đàn ông vừa nhảy xuống xe.

Anh ấm, chân thật mà ấm áp, trái tim còn đang đập.

Tuy rằng phong trần mệt mỏi, đầy người mồ hôi, râu cũng không cạo,
nhưng anh là chân thật.

A Lãng không thể tin được mình lại thấy cô, anh ôm chặt cô gái đi chân
trần, mặc áo của anh, tóc tai bù xù chạy vội đến đây, hôn lên khuôn mặt ướt
đẫm nước mắt của cô, lẩm bẩm: “Trời ạ, em làm anh giật cả mình! Sao em
lại không ngủ? Anh nghĩ rằng em còn đang ngủ, lẽ ra giờ này em phải ngủ
rồi. . . . . .”

“Em cảm nhận được anh, em đã cho rằng em điên rồi, nhưng em cảm nhận
được anh. . . . . .” Cô rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa cười hôn lên khuôn mặt
bẩn thỉu của anh.

Một dòng khí nóng dâng lên, anh ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn: “Thật
xin lỗi, anh nên báo cho em trước, nhưng khi bọn anh xuống máy bay đã rất
trễ, cho nên không gọi điện thoại. Anh muốn sớm gặp em, liền trực tiếp lái
xe về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.