LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 274

Oán hận đối với cậu.

Con bây giờ chẳng khác gì lão ta cả!

Câu mắng kia văng vẳng trong ngõ hẻm yên tĩnh.

Bà vội bịt miệng mình, như muốn cản câu nói kia lại, nhưng tất cả đều đã
quá muộn.

Oán hận, tức tối, áy náy, đau khổ, tất cả trong mắt bà, rõ ràng như thế.

Cậu nhắm mắt lại, nhịn đau, quay người đi.

“A Lãng. . .”

Tiếng mẹ cậu nghẹn ngào từ phía sau truyền tới.

Cậu không ngó ngàng tới, dựa tường, chân thấp chân cao đi về phía

“A Lãng. . . Con muốn đi đâu?”

Cậu cứ đi về phía trước, giây phút đó cậu rất muốn cứ đi như vậy đến tận
cùng thế giới, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng lúc mẹ
khóc lên tiếng, sợ hãi hỏi, cậu vẫn dừng bước.

Không cần quay đầu cậu cũng biết giờ phút này trên mặt bà sẽ có biểu cảm
thế nào.

Cậu không muốn quay đầu, không muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi bị vứt bỏ trên
mặt bà.

Cậu siết chặt nắm tay, lên tiếng.

“Con đi làm.”

Cậu nói rồi mới tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.