Hỏng bét.
Nhẹ bịt môi, khí nóng trong nháy mắt đã chiếm hết đầu óc và gương mặt
cô. Cô không nên ở đây, cô cho rằng mình đã sớm học được khống chế tốt
cái năng lực phiền phức kia, nhưng hiển nhiên, chuyện xảy ra ban ngày quá
kích thích khiến cô không khống chế được, buông lỏng cảnh giới nên có.
Lén lùi lại một bước, cô chột dạ muốn chạy trốn, nhưng mà. . . . . . nhìn anh
đau đớn. . . . . .
Cô biết rõ anh đang gặp phải ác mộng gì, cô rất dễ bị người khác ảnh
hưởng, đặc biệt là anh.
Cho nên, việc kia quả nhiên vẫn quấn lấy anh.
Cô chần chừ do dự, sau đó không tự chủ được chậm rãi ngồi xuống cạnh
giường.
Dù sao, lúc này cô chỉ là một ý thức hư vô, mà cô biết cách giúp anh thoát
khỏi ác mộng.
Khi cô tỉnh táo, cô luôn quá xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào anh. Dưới
ánh trăng như gấm, người đàn ông này càng gợi cảm hơn.
Tim đập, đập thình thịch.
Nếu là ban ngày, cô tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng giờ là ban
đêm, hơn nữa anh còn đang ngủ. Liếm liếm môi, cô vươn tay, hơi căng
thẳng vuốt nhẹ mặt anh.
Day nhẹ, giây phút chạm nhẹ vào anh, cô đã phát hoảng, rụt tay về. Đáng lẽ
ra cô không thể cảm nhận được nhiệt độ mới phải, lúc bình thường phải có
ý nghĩ rất mạnh mẽ thì cô mới có cảm giác. Nhưng cô thật sự cảm nhận