Anh thả lỏng, mồ hôi trượt xuống cái cằm trơn bóng theo cổ anh hơi ngửa
ra sau tụ lại ở xương quai xanh, sau đấy trượt xuống chút nữa, rơi vào trong
nước.
Trên cái cổ ngăm đen cường tráng của anh đeo một dây chuyền kim loại
màu bạc. Dây xích buông lồng ngực ướt đẫm của anh, hơn một nửa ngâm
trong nước, dưới ánh đèn phòng tắm tỏa sáng lấp lánh.
Cô không kìm được nhìn thêm một lần.
Vòng cổ của anh hình tròn, trong đó có khắc hoa văn kỳ quái, giống như
đôi mắt.
“Đó là mắt Horus.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, cô lắp bắp kinh hãi, còn tưởng
rằng anh cũng có thể đọc được ý nghĩ. Cô nhanh chóng giương mắt lên,
mới phát hiện ra anh đã mở mắt. Mắt mở nửa hơi rũ xuống, lông mi dài cụp
xuống, con ngươi đen phát sáng, lười nhác nhìn chăm chú vào cô, khiến tim
cô lại đập hơi nhanh hơn.
“Ho. . . . . . rus?”
“Heru-sa-Aset, còn có tên là Horus, nó có đầu chim ưng thân người, là thần
Ai Cập.” A Lãng chậm rãi nói: “Đây là mắt nó, là chiến lợi phẩm đạt được
khi tôi đến Ai Cập trước đây.”
Vật bằng bạc kia có phong cách điêu khắc rất cổ xưa, không phải khuôn
đúc hiện đại. Bởi vì anh đeo nhiều năm mà tỏa sáng lấp lánh.
“Anh . . . . . Từng đi Ai Cập?”
“Ừ.”
“Đi làm gì?” Cô không khỏi tò mò.