"Vì sao đi sớm như thế?" Lãnh Dạ hỏi, kỳ thực, hắn nghĩ muốn giữ cô ở
lại, thế nhưng, xem ra cô lại càng muốn rời đi!
"Tôi còn phải đi học, nếu không xẽ muộn mất! Tạm biệt." Bạch Tuyết
liền rời khỏi . Cô hiện tại thật không dám đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của
Lãnh Dạ , bởi cô thấy nó có thể nhìn xuyên thấu thân thể của cô, làm cho
cô rất không được tự nhiên! Cho nên cô nghĩ muốn thoát khỏi đây.
Nhìn bóng lưng Bạch Tuyết rời đi, hắn chau mày lại, chẳng lẽ cô cứ như
vậy không muốn cùng hắn ở chung một chỗ hay sao? Hay là trong lòng cô
đã có người khác?
Về đến nhà.
"Con nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc cô đã chết ở đâu vậy? Cả một đêm đều
không có trở về nhà, còn bộ quần áo của cô là ở đâu ra? Mẹ kế liếc mắt
nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người Bạch Tuyết, làm tất cả lực chú ý
đều chăm chú vào đó .
"Dì Mai, con hôm qua ngủ nhờ nhà của bạn học, đây là quần áo của bạn
ấy, con còn phải thay ra, để còn trả lại cho cô ấy!"
"Bạn học nào? Sao tôi không biết cô có người bạn học nhà nhiều tiền
chứ?" dì Mai phát hiện Bạch Tuyết mặc quần áo tất cả đều là hàng hiệu.
"Là là quần áo của Khang Giai!" Bạch Tuyết nói.
"Là cô ta, cha cô ta không phải là luật sư sao! Làm sao lại có nhiều tiền
mua quần áo tốt cho nó!" Hiển nhiên mẹ kế không tin.
"Cha cô ấy gần đây nhận một khách hàng lớn, cho nên mới cho Giai Giai
mua." Bạch Tuyết cúi đầu trả lời , trong lòng thực bất an , cô xác thực đúng
là có nghe Giai Giai nói cha cô ấy gần đây nhận được một khách hàng lớn.