“ Anh nghĩ rằng em cũng dễ chọc sao ? Chẳng lẽ anh không sợ chút nữa
em sẽ bấm anh ?” Bạch Tuyết học theo ngữ khí uy hiếp .
Bạch Tuyết nói một lát nữa sẽ bấm anh , Lãnh Dạ lại một lần nữa bị
Bạch Tuyết làm tê dại cả người .
“ Em còn chưa có cái bản lĩnh đó !” Lãnh Dạ giả vờ âm lãnh trả lời .
“ Bản lĩnh của em làm sao anh biết !” Bạch Tuyết thà chết chứ không
chịu khuất phục .
“ Bản lĩnh của em anh không hiểu hết , thế nhưng , em còn rất nông cạn
không biết rằng anh rất lợi hại sao !” Lãnh Dạ nhếch miệng , bộ dáng rất tự
tin .
“ Hừ ! Em nông cạn anh đều biết rõ , đương nhiên , nhưng anh dài ngắn
như thế nào em cũng rõ như lòng bàn tay .” Bạch Tuyết đắc ý cười .
Lãnh Dạ kêu một tiếng đau đớn , cô gái nhỏ này rất thích trêu ngươi ,
phía dưới của anh sắp nóng nảy lám rồi !
“ Thế nào ? Sợ sao người đàn ông của em ?” Bạch Tuyết cười ha ha ,
xem ra ở trong mơ cô cũng không phải kém như vậy , ít nhất là cô có dũng
khí nói chuyện . Hơn nữa còn không hề sợ người đàn ông này , cùng anh
nói chuyện thế này cảm giác chơi rất vui .
“ Chỉ bằng công phu mồm mép mèo ba chân nghĩ rằng sẽ khiến anh sợ
sao ? Em tốt nhất nên thực tế chút đi , nếu không anh sẽ không tâm phục !”
Lãnh Dạ chỉ có thể tiếp tục kích thích Bạch Tuyết , nếu không cô gái nhỏ
này rốt cuộc lúc nào mới bắt đầu ăn anh ! Nhẫn nhịn thật sự là rất khó chịu
!
“ Người đàn ông của em , anh phải ngoan ngoãn một chút , nếu không
em chút nữa em lỡ miêng , rắc – cắn đứt cảu anh , vậy anh cũng không nên