“Mẹ thế nào còn chưa có tỉnh?” Tiểu gạo nếp lo lắng hỏi, khóc nức nở.
“Mẹ sẽ không phải là đã chết” Tiểu gạo nếp khóc nức nở hỏi.
“Không…….. mẹ sao có thể chết, mẹ là ai em còn không biết, mẹ chờ
lâu như vậy, sao có thể dễ dàng như vậy bỏ mặc chúng ta. Mẹ chỉ là hôm
mê, cũng không biết vì sao hôn mê lâu như vậy?” Sói con số hai lo lắng
hỏi.
“Mẹ bất tỉnh, vậy là sao có thể uống canh gà? Chúng ta làm sao có thể
tiến hóa thành dáng vẻ giống mẹ đây!” Sói con số một sốt ruột nói.
“Lão đại, anh đi xem nồi canh gà đã được chưa? Nếu như được rồi, đem
một chén qua đây, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp mẹ mau chóng chút
tỉnh lại.”
“Có lẽ chú có biện pháp” Lãnh Dạ đến gần nói, anh vẫn chưa được ôm
Bạch Tuyết, bởi vì sói con số một cứ nhìn chằm chằm vào anh, không cho
phép anh tới gần Bạch Tuyết. Anh lo lắng cho Bạch Tuyết, càng đau lòng
hơn cho Bạch Tuyết, biết cô vì sinh hạ ba đứa nhỏ, nhất định rất đau đớn,
thống khổ!
“Tốt lắm, chú mau qua đây đi, thử xem” Các tiểu nhục cầu nói
Lãnh Dạ đến bên người Bạch Tuyết, nâng cô dậy, một tay để sau lưng
Bạch Tuyết, sau đó đem chân khí truyền cho Bạch Tuyết.
Một lát sau, tất cả đều là phí công, Bạch Tuyết không có tỉnh, không có
một chút dấu hiệu muốn tỉnh.
Lãnh Dạ biết sự tình nghiêm trọng, Bạch Tuyết nhìn như đang ngủ, thật
ra là linh hồn của cô bị một lực lượng không biết tên khóa lại cho nên cô
mới có thể mê man như thế!