"Ức Ức, ngươi thế nào lại không đi chuẩn bị hành lý?" Thiên Tầm tò mò
hỏi.
"Gọi ta anh hai! Không lễ phép!" Lãnh Ức Thiên lạnh lùng nói.
"Thiết, gọi ngươi Ức Ức nghe thật tốt!"
"Anh nói lại lần nữa, gọi anh là anh hai."
"Ngươi đừng vội ? Ta kêu còn không được sao, Anh hai..." Thiên Tầm
chậm rãi gọi .
Bạch Tuyết đi vào một gian phòng khác, ở bên trong cô phát hiện một
chiếc ghế dành cho ba người ngồi, còn có xe dành cho trẻ con, viền mắt
nóng lên, vừa muốn khóc.
Lãnh Dạ nghĩ thực chu đáo.
Lãnh Dạ theo Bạch Tuyết đi tới, Bạch Tuyết muốn dẫn đứa nhỏ đi tìm
anh, anh có hay không nói cho cô biết anh chính là Lãnh Dạ?
Có hay không nói cho Bạch Tuyết biết Yêu tuyết chính là Lãnh Dạ?
Lãnh Dạ do dự!
Rối rắm!
"Yêu tuyết, mày có biết hay không Lãnh Dạ đi nơi nào?" Bạch Tuyết
ngồi xổm người xuống, lấy tay xoa Yêu tuyết.
Lãnh Dạ đau lòng nhìn ánh mắt hồng hồng của cô.
"Anh trước đây đều là mang theo mày ra cửa, lần này, lại một mình rời
đi! Có phải hay không mày cũng rất khổ sở?" Bạch Tuyết khổ sở ôm lấy cổ
Yêu tuyết.