thật ra, cô chỉ nói cho đỡ bực bội, cô sao có thể đi tìm người khác! Mặc dù
hiện tại cô quên mất Lãnh Dạ, thế nhưng cô cảm thấy trong lòng mình có
một người, một người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc , chẳng qua là
người kia còn chưa có xuất hiện, cho nên cô một mực chờ đợi.
Lãnh Dạ nhìn điệu bộ của cô gái nhỏ, luống cuống, chặn cô lại.
"Em dám —— em là người phụ nữ của anh, ai dám chạm vào em, anh sẽ
giết hắn." Lãnh Dạ một lần nữa ép Bạch Tuyết sát vào tường, lại một lần
nữa hung hăng một cái, Bạch Tuyết lập tức kêu rên.
"Tiểu yêu tinh!" Lãnh Dạ một tiếng kêu đau đớn, không chút biện pháp,
anh liền túm lấy cô gái nhỏ, hung hăng muốn cô, mỗi một lần tiến vào đều
hận không thể chết ở nơi nóng bỏng này của cô!
Sau mấy hiệp đại chiến, Lãnh Dạ đem tất cả trữ hàng đều bàn giao hết
lên người Bạch Tuyết, nhưng mà, Bạch Tuyết bị giày vò toàn thân xụi lơ
lăn qua lăn lại trên mặt đất, Lãnh Dạ một tay ôm cô gái nhỏ lên, ôm vào
trong ngực, một tay mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô, bởi vì bên ngoài còn
có một đứa bé, anh muốn mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra.
Cởi áo ngủ của Bạch Tuyết ra, che lại nơi bị anh phá hủy.
Bạch Tuyết cảm thấy người đàn ông này muốn ôm cô đi ra. Bỗng nhiên
như con gà bị đánh, thoáng cái liền thanh tỉnh.
"Chờ một chút, con gái của tôi còn ở bên ngoài, tôi không thể để cho bé
nhìn thấy anh, anh không thể đi ra ngoài, thả tôi xuống." Bạch Tuyết giãy
giụa đứng xuống, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, được Lãnh Dạ
một phen đỡ lấy.
"Anh? Xoay mặt qua chỗ khác, nhanh lên một chút." Bạch Tuyết ra lệnh.
"Em còn có cái gì là anh chưa từng thấy qua ?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.