"Tìm việc làm?"
Bọn nhỏ trăm miệng một lời.
"Ừ, mẹ muốn đi tìm làm việc, buổi tối chúng ta sẽ gặp nhau, mẹ đi
trước." Bạch Tuyết cần thời gian, cô cầm túi xách lên liền đi ra ngoài, bọn
nhỏ ngươi xem ta, ta xem ngươi, dường như ý nghĩ đều giống nhau, có
công ty nào sẽ cần mẹ?
Bạch Tuyết vừa mới đi, Lãnh Dạ liền đi xuống, nhìn lướt qua phòng
khách.
"Cha, mẹ đi tìm việc làm , hôm nay nhờ cha trông coi chúng con, thật vất
vả." Ức Ức ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ nói.
"Ức Ức, sao em lại nói cho chú ta? Cũng đã nói chú ta không phải là cha
của chúng ta, tại sao em muốn gọi như vậy?" Niệm Niệm không vui oán
giận nói.
"Đúng vậy! Đây là anh đối với cha ruột của chúng ta bất trung!" Thiên
Tầm cũng bất mãn nói.
"Các ngươi —— quên đi, ta thích gọi như vậy, ở trong lòng ta người này
vĩnh viễn là cha của chúng ta, có một ngày các ngươi sớm muộn cũng sẽ
biết." Ức Ức rất bất đắc dĩ nói.
"Trong lòng em chú Khang Nghị mới là cha chúng ta , sau này, anh gọi
kệ anh , em gọi kệ em !" Thiên Tầm đề nghị.
"Niệm Niệm? Anh sẽ gọi ai?" Thiên Tầm hỏi.
"Anh, ai anh cũng không gọi, bây giờ hai người này đều là tình nghi, anh
đều gọi là chú, đến khi mẹ nói cha là ai, anh gọi cũng không trễ, các em
thích thì gọi trước đi, gọi sai anh cũng mặc kệ!" Niệm Niệm nói.