Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết đến bệnh viện, ngồi ở trong xe, vội vàng lấy
điện thoại ra, nhất định phải thông báo cho đại ca, giấy không gói được lửa!
“Tôi là Đoan Mộc, Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện, anh mau tới bệnh viện
đi.” Đoan Mộc không giám kêu trực tiếp đại ca, bởi bì Lãnh Dạ bây giờ còn
không cho anh nói ra quan hệ của bọn họ, anh đành phải không xưng hô,
nói thẳng sự việc.
Bên này, Lãnh Dạ đang nằm trên sô pha hai tay đặt ở phía sau đầu, trong
lòng đang suy nghĩ, nghe được lời Đoan Mộc nói, nhảy dựng lên, cầm áo
khoác chạy ra ngoài, bọn nhỏ đều ăn uống no đủ rồi, tạm thời không có
chuyện.
Lãnh Dạ đi vào bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Tuyết trắng bệch,
Lãnh Dạ nắm áo kéo Đoan Mộc ra cho anh ta một đấm: “Tôi đem cô ấy
giao cho anh, anh chính là chăm sóc như vậy sao?”
Đoan Mộc chịu đựng gò má đau đớn, nhổ ra một bãi máu, anh biết đại ca
đau lòng vì chị dâu mới có thể ra tay tàn nhẫn đánh anh, anh nhịn! Ai kêu
anh không bảo vệ tốt cho chị dâu!
“Người đàn ông không có văn hóa, nơi này là bệnh viện, anh náo loạn
cái gì hả . . . “ Bạch Tuyết bị đau nghiến răng nói.
“Anh đi kêu bác sĩ ——"Lãnh Dạ chỉ vào Đoan Mộc quát.
Đồng thời, anh cầm cổ tay bị thương của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bỗng
nhiên cảm thấy không còn đau đớn, giống như có từng trận thuốc tê làm tê
liệt, đau đớn càng ngày càng giảm, cuối cùng hầu như không còn đau.
Nhưng mà miệng vết thương vẫn như cũ, nhìn thấy ghê người!
Lãnh Dạ đau lòng không thôi!
Nếu em có chuyện gì xảy ra, so với giết anh còn dễ chịu hơn!