Trăng sáng thật cao lơ lửng trên bầu trời đêm, một ngôi sao băng sáng
chói từ từ bay qua bầu trời, đó chính là Lãnh Dạ, hắn đang đi về yêu giới.
Sáng sớm.
Bạch Tuyết tỉnh lại, thấy trên giường không có ai, cho là Lãnh Dạ đã đi
làm. Xoa xoa mái tóc, cô làm sao lại ngủ quên như vậy chứ, đến nỗi không
có cảm giác được anh rời đi!
Xem thời gian cũng đã đến lúc phải về nhà mới phải, nhưng là, cô chợt
có chút thích nơi này. Mặc dù, ngày hôm qua Lãnh Dạ đã gọi điện thoại tới
cho cha cô, nói muốn cô ở lại biệt thự nhà họ Lãnh, cha đương nhiên là rất
đồng ý cho cô ở lại chỗ này!
Cô vẫn biết cha luôn muốn tìm cơ hội nịnh bợ Lãnh Dạ, bởi vì ông có
lòng tham không đáy, muốn lấy được nhiều hơn!
Bạch Tuyết chuẩn bị rời đi,nhưng là quần áo ngày hôm qua cô mặc lại
không tìm thấy đâu, chẳng lẽ là Lãnh Dạ lại vứt đi của cô ? Người đàn ông
này tại sao lại lãng phí như vậy, Động một chút là ném hết quần áo đi! Cái
quần kia nhưng là cái cô thích nhất, cứ như vậy lại bị anh vứt!
Chẳng lẽ anh không thích cô mặc đồ không tốt?
Không có tìm được quần áo của mình, vì vậy quấn một cái chăn xuống
giường, dù sao Lãnh Dạ đã xin phép qua cha, vì thế cô không muốn về nhà,
thì lại càng có lý do không phải trở về , chờ chút nữa sẽ trực tiếp đi học, bởi
vì cô không muốn nhìn thấy mẹ kế ,bởi khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt bà như
gặp phải ôn thần vậy!
Đi tới trước cái tủ , cô biết ở trong đó có quần áo của mình, hơn nữa đều
là quần áo tốt, cô chỉ muốn tìm một bộ trông bình thường để mặc, vì cô
không muốn trở thành tiêu điểm của các bạn học khác, phát hiện trong tủ
có nhiều quần áo hơn, chẳng lẽ là của Lãnh Nguyệt ?