"Tuyết nhi, lần này cậu ta đến, hình như có chút thay đổi? Cha dường
như cảm thấy cậu ta rất vui vẻ." Bạch Hàn nói như có điều suy nghĩ, kỳ
thật, ông muốn nói cho Bạch Tuyết ý nghĩ trong lòng mình là ông cũng hi
vọng Lãnh Dạ trở thành con rể ông.
"Dạ, đúng vậy, thay đổi một điểm." Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Con thích cậu ta sao?" Cha cô thăm dò hỏi.
Bạch Tuyết phản xạ có điều kiện nhíu mày, đây là lần đầu tiên cha hỏi cô
có thích Lãnh Dạ hay không?
Mặc dù bây giờ hỏi cũng đã muộn, thế nhưng, ông ấy vẫn hỏi, trong lòng
Bạch Tuyết ít nhiều nổi lên cảm giác được người thân quan tâm.
Mặc dù Bạch Tuyết không nhớ chuyện của mình và Lãnh Dạ trước đây,
nhưng hiện tại cảm giác mà cô đối với anh rất kỳ quái, cô không chịu được
việc anh và người phụ nữ khác thân thiết, cô không thể chịu đựng được
điều đó, cô sẽ ghen, sẽ đau lòng!
Đây là thích.
"Vâng." Bạch Tuyết thấp giọng trả lời một tiếng.
"Vậy thì tốt, cha vẫn lo lắng con sẽ phải chịu uất ức. Cha xin lỗi, lúc
trước cha không nên ép buộc con đi tìm cậu ta! Về sau cha lo lắng cậu ta
không chịu buông tha cho con. Hiện tại thì tốt rồi, con thích cậu ta, cậu ta
cũng thích con, cha an tâm." Bạch Hàn cười ha hả nói.
"Cha, làm sao cha biết anh ấy thích con?"
"Nếu cậu ta không thích con, sao có thể ở nơi này cùng con, còn muốn
chen chúc với con trong một gian phòng nhỏ? Chẳng lẽ đây không phải là