Lang Vương cúi đầu, ra vẻ ủy khuất nói: "Anh không sờ, không nghĩ tới
cô ta lại cởi quần áo, thấy thì thấy thôi, bất quá không lớn bằng em, thật,
bên trái cô ta còn giống như lớn hơn một chút." Lang Vương chơi đùa nhìn
cô gái nhỏ.
"Hừ -- anh nhìn cẩn thận a, thế mà còn nhìn ra bên trái lớn hơn. Còn có,
công phu trên giường của em thật kém sao?" Bạch Tuyết giận điên lên, IQ
giảm xuống, lửa giận công tâm. Cô hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt
Lang Vương có đắc ý, trong con ngươi giống như muốn nói: Tức giận đi,
nhanh tức giận đi, nhanh tới giúp anh hoàn thành sau cùng đi.
"Anh thật không có nhìn mấy lần, chỉ nhìn qua." Lang Vương vô tội nói.
"Nhìn hai mắt sao? Anh còn thấy người ta một lớn một nhỏ nhỏ! Ai mà
tin! Vậy em hỏi ngươi, em cái nào lớn cái nào nhỏ?"
"Của em? Thật đúng là khó mà nói! Anh nhìn không rõ ràng lắm!"
"Cái gì? Anh nói cái gì? Hỗn đản, anh nhìn không rõ ràng, làm sao lại
không thấy rõ ràng? Mắt anh mù sao? Coi như mắt anh mù, vậy anh cũng
sờ ngắm vô số lần chứ? Phải biết rõ!" Bạch Tuyết tức hổn hển gầm nhẹ.
"Không có mò ra, sờ soạng cái này, lại quên cái kia lớn bao nhiêu?" Lang
Vương bình tĩnh hồi đáp, giống như anh nói thật.
"Anh chính là một tên khốn kiếp, em không nói sờ vô số lần, nơi này bị
anh ăn cũng ăn vô số lần rồi!" Bạch Tuyết phát điên.
Lúc này, nếu như Bạch Tuyết tỉnh táo, nhất định có thể nhìn ra trong lúc
đó Lãnh Dạ biểu lộ có chút giả dối, nhưng mà, bây giờ cảm xúc cô mất
khống chế nghiêm trọng, không cách nào biện luận thật giả, trong đầu của
cô chỉ biết là Bạch Lan quyến rũ đàn ông của cô, còn ở trước mặt đàn ông
của cô cởi quần áo, còn muốn ngủ cùng với người đàn ông của cô!