Ngay khi Bạch Tuyết cùng Lang Vương ra ngoài ăn cơm, một cái người
phụ nữ thần bí xuất hiện ở gần nhà Bạch Hàn, từ xa bà đã đi theo Bạch Hàn
còn có ba đứa nhỏ.
Ức Ức cố ý ngồi xuống làm bộ buộc giây giày, nên tới thật tới.
"Ông ngoại, cháu muốn ăn kem, ông mua cho cháu đi." Ức Ức la lớn,
giọng của cậu cũng bị người phụ nữ ở xa một mực đi theo nghe được.
"Được, các cháu ở chỗ này chờ ông ngoại, ông ngoại đi mua ngay." Bạch
Hàn liền đi mua kem, đối với ba đứa nhỏ này ông yêu đến khảm trong lòng
rồi.
Sau khi Bạch Hàn rời đi, Ức Ức đi về phía sau người phụ nữ trung niên
trốn sau cây.
"Chào bà." Ức Ức lễ phép nói ra, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm
người phụ nữ trung niên, bà quả nhiên là bà ngoại, cặp mắt kia cùng mẹ
giống như đúc, bà nhất định là trở về tìm mẹ.
"Chào con, người bạn nhỏ." Người phụ nữ trung niên ngồi xổm người
xuống, hiền hòa nhìn Ức Ức.
"Bà là bà ngoại đúng không?" Ức Ức đi thẳng vào vấn đề hỏi, chủ yếu
cũng là bởi vì thời gian cấp bách, nhất định phải nói thẳng trọng điểm, cha
nó nói phải để thuận theo tự nhiên, nhưng mà, nó cho rằng cổ vũ bà ngoại
một chút vẫn là có thể, nhìn ra được bà ngoại rất hiền lành.
Kỳ thật, người này chính là Tuyết Hoa, mẹ của Bạch Tuyết.
"Cháu cháu? Cháu là?"
"Bà ngoại, Bạch Tuyết là mẹ cháu."